Phản hồi của sinh viên

Trần Đức Anh: Gặp Gỡ Là Duyên, Gắn Bó Là Lựa Chọn

21/12/2025

Mỗi người đều có một hành trình tuổi trẻ để nhớ, với Trần Đức Anh, sinh viên khóa K21 ngành Kinh doanh quốc tế của Trường Đại học Kinh tế - Tài chính Thành phố Hồ Chí Minh (UEF), Nụ Cười Em Thơ (NCET) chính là nơi lưu giữ những tháng ngày nhiệt huyết và sẻ chia ấy. Nụ Cười Em Thơ là Câu lạc bộ cộng đồng hoạt động trong lĩnh vực giáo dục trẻ em, trực thuộc Trung tâm Kết nối cộng đồng UEF (TT.KNCĐ).

Câu chuyện của Đức Anh bắt đầu một cách giản dị và đầy tình cờ. Năm nhất đại học, trong một lần được bạn rủ tham gia một buổi workshop “cho vui”, cậu bạn đồng ý mà không suy nghĩ nhiều. Thế nhưng, khi tham dự, Đức Anh mới nhận ra rằng đây không phải là một workshop thông thường, mà là buổi phỏng vấn tuyển chọn thành viên của NCET.

Ấn tượng đầu tiên về NCET với Đức Anh là sự gần gũi và thân thiện của mọi người, ai cũng cởi mở, luôn sẵn sàng chào hỏi, giúp đỡ tạo cảm giác như đã quen nhau từ lâu. Sau những ngày đầu còn nhiều bỡ ngỡ, Đức Anh dần tìm thấy niềm vui trong từng buổi dạy. Mỗi cuối tuần, được cùng các thành viên đến mái ấm, nhìn những gương mặt nhỏ cười tươi khi được học, được chơi, bạn cảm thấy mọi nỗ lực đều xứng đáng. “Mình nhớ cảm giác lần đầu đứng lớp, còn vụng về, chưa biết cách nói chuyện với các bé. Nhưng nhìn ánh mắt háo hức của các em, tự nhiên mình quên hết ngại ngùng”- Đức Anh chia sẻ.

Buổi tổng kết Noel sau bốn tháng dạy học là khoảnh khắc khiến Đức Anh cảm nhận rõ nhất ý nghĩa của việc mình đang làm là mang đến nụ cười và niềm vui cho những ánh mắt trong trẻo của các em nhỏ. Chính những giây phút ấy giúp bạn nhận ra ý nghĩa công việc mình làm.

Từ một tân thành viên rụt rè, Đức Anh ngày càng mở lòng hơn. Bạn bắt đầu tham gia vào nhiều hoạt động, học cách tổ chức, quản lý thời gian và làm việc nhóm. Đặc biệt, chính tinh thần sẵn sàng “dám thử” và khả năng dung hòa, lắng nghe đã khiến Đức Anh được mọi người tin tưởng và đề cử làm Trưởng Ban Dạy học. Thời điểm ấy, NCET đang trong giai đoạn chuyển mình, đón nhận bốn đối tác mới, mọi thứ đều thay đổi khiến bạn không tránh khỏi áp lực. “Mới lên làm Trưởng ban, mình còn nhiều thiếu sót lắm. Có lúc thấy mệt, tiêu cực vì chưa quen với cách làm mới, lại chưa sắp xếp được công việc hợp lý. Nhưng nhờ mọi người luôn chia sẻ, động viên, mình học được cách lắng nghe, hạ cái tôi xuống để nghĩ cho tập thể nhiều hơn”.

Với Đức Anh, NCET không chỉ là nơi để hoạt động hay làm việc nhóm mà còn là một “ngôi nhà thứ hai” - nơi bạn tìm thấy tình bạn, niềm tin và cả những bài học quý giá. Bạn vẫn nhớ như in Ngày hội Gắn kết Thế hệ - sự kiện hướng đến việc tạo không gian để các thế hệ cùng thấu hiểu, sẻ chia và lan tỏa yêu thương. Đó cũng là lần đầu tiên Đức Anh cùng mẹ đến trường tham dự một chương trình mà chính mình góp phần tổ chức. Giữa không khí rộn ràng, nhìn mẹ mỉm cười tự hào, bạn bỗng thấy sống mũi cay cay. Hóa ra, những nỗ lực thầm lặng suốt thời gian qua đã mang lại một điều thật ý nghĩa.

Rồi đến “CHẠM” - Acoustic Night, đêm nhạc đầu tiên mà team NCET tổ chức cũng là một trong những dấu mốc khó quên nhất. Lần đầu làm một sự kiện lớn, cả nhóm phải đối mặt với vô vàn thử thách: áp lực thời gian, những trục trặc kỹ thuật, sự lo lắng của từng thành viên trước giờ diễn. Nhưng hơn cả một đêm nhạc, “CHẠM” là nhịp đập của sự sẻ chia, nơi những giai điệu acoustic được gửi gắm như những lời động viên, như cách tuổi trẻ chọn lan tỏa yêu thương.

Những buổi tối làm việc đến khuya, những lần tranh luận rồi lại bật cười cùng nhau, tất cả đã kết nối họ thành một gia đình thật sự. “Mình nhận ra, không có mâu thuẫn nào là không thể giải quyết nếu tất cả đều hướng đến một mục tiêu chung”. Chính trong ngôi nhà ấy, Đức Anh học được cách cởi mở hơn, biết sẻ chia, yêu thương và sống có trách nhiệm hơn.

Sau bốn năm đồng hành, Nụ Cười Em Thơ (NCET) đã trở thành một phần thanh xuân không thể thiếu của Đức Anh, mang đến cho bạn niềm vui, sự sẻ chia và lòng biết ơn. Những buổi dạy tại mái ấm đã mở ra cho Đức Anh nhiều góc nhìn mới về cuộc sống, nơi bạn được chứng kiến những nụ cười hồn nhiên giữa bao thiếu thốn, và cũng từ đó nhận ra mình may mắn đến nhường nào. “Mình thấy mình may mắn, và chính điều đó khiến mình muốn làm nhiều hơn cho cộng đồng”- Đức Anh chia sẻ.

Dù đôi khi vẫn tiếc nuối vì chưa thể dạy học hết tất cả các mái ấm, nhưng với Đức Anh, hành trình ấy chưa bao giờ dừng lại và đang được tiếp nối theo một cách khác. Bạn luôn ấp ủ một ngày nào đó sẽ trở lại những mái ấm đã từng gắn bó, gặp lại những gương mặt nhỏ năm nào và tiếp tục mang đến cho các em những giờ học, những nụ cười và sự khích lệ giản đơn.

Sau khi khép lại chặng đường tại TT.KNCĐ, hy vọng Đức Anh sẽ luôn giữ được ngọn lửa nhiệt huyết và kiên trì trong hành trình tiếp theo của mình. Một lần tình cờ, một cơ duyên nhỏ đã mở ra cho anh cả bầu trời trải nghiệm và trưởng thành. Và biết đâu, chính hôm nay khi bạn dám bắt đầu, bạn cũng sẽ viết nên câu chuyện rực rỡ của riêng mình.

TIN LIÊN QUAN